Người nọ cầm cái bánh nướng cỡ lớn kia tùy tiện gặm hai cái rồi ném về phía Ôn Văn, lúc còn cách ba mét thì nó biến thành một miếng gạch men bình thường.

Ném gạch xong, tên điên kia dựng ngón giữa lên với Ôn Văn, dùng tư thế cực kỳ buồn cười trốn đi.

Ôn Văn một quyền đấm miếng gạch thành mảnh vụn, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn tên điên kia biến mất ở trước mắt, cuối cùng anh cũng không đuổi theo.

"Đúng là uất ức mà..."

Ôn Văn thô bạo cào cào tóc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong tình huống này, bình tĩnh là quan trọng nhất, bất cứ tâm tình không bình thường nào cũng có thể sẽ nhận phải hậu quả xấu ngoài sức tưởng tượng.

Hơn nữa Ôn Văn cũng không rõ cực hạn của năng lực của người điên kia là gì, nếu tùy tiện tới gần rồi thực sự biến thành một con gà chiên thì không tốt.

Vì thế mặc dù Ôn Văn hiểu rõ là thực lực tên kia kém mình xa tít tắp nhưng anh cũng không dám tùy tiện tới gần.

Chờ tên kia rời đi một khoảng rồi, cảm giác đói bụng và mùi gà chiên trên người Ôn Văn cũng đột nhiên biến mất, nó làm anh dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu như cách xa mà cảm giác đói bụng vẫn còn thì cho dù thế nào, Ôn Văn cũng sẽ làm thịt tên kia.

"Cảm giác đói bụng và mùi thơm sẽ biến mất ở khoảng cách ba mươi mét, chùm sáng biến thành sữa bò khi cách hắn ba mét, đây chính là khoảng cách hạn chế năng lực của hắn, chỉ cần cách xa hắn thì sẽ không bị ảnh hưởng."

Ôn Văn vẫn còn nhớ mùi của tên điên kia, nếu như cần thì vẫn có thể tìm được.

"Không thể không có mục đích mà đi dạo lung tung ở nơi này, trước tiên thăm dò quy luật ở đây vậy, không có trạm thu nhận nên không cần thiết phải tìm quái vật gây sự, thậm chí còn phải cố gắng né tránh, sau đó phải tìm kiếm người chưa đánh mất lý trí, và dấu vết lưu lại của vật thu nhận..."

Tự hỏi xong nên làm gì tiếp theo, Ôn Văn phát ra tiếng kêu quái dị, chờ một chốc thì không nghe thấy tiếng đáp trả.

"Xem ra nơi này không có con dơi, có lẽ có nhưng chúng không chịu nghe theo lệnh của mình, như vậy thì cần phải tự mình thăm dò từng chút một vậy."

Tiếp đó, Ôn Văn hít sâu một hơi, đủ loại mùi hương phức tạp ồ ạt tràn vào mũi, mà anh thì muốn từ trong những loại mùi này phân biệt ra thứ mình muốn.

Đột nhiên, Ôn Văn ngửi thấy mùi quen thuộc, rõ ràng là mùi của Chu Hải Dương và đám người cùng anh tiến vào bệnh viện tâm thần để thám hiểm.

"Bọn họ thế mà cũng ở nơi này... có điều như vậy cũng thực bình thường, nếu đám người điên đã biến mất ở bệnh viện lần trước đã xuất hiện ở nơi này, như vậy trong bệnh viện xuất hiện 'nhóm người thám hiểm' cũng đúng thôi... là mình đã cuốn bọn họ vào đây."

Ôn Văn tập trung vào mùi hương cách mình gần nhất, thân hình như quỷ mị nhanh chóng chạy tới hướng đó.

Nếu nguyên nhân là tại vì anh mà hại người khác bị kéo tới nơi này thì anh không thể trơ mắt trừng trừng nhìn bọn họ chết ở đây, ít nhất cũng phải thử cứu giúp một chút.

Nếu không cứu được thì chỉ đành chịu, dù sao thì chuyện dùng người bình thường ra làm mồi cũng không phải là Ôn Văn.

Mùi ở dưới lầu, nhưng Ôn Văn thông qua mùi hương tìm kiếm thì lại là leo lên lầu.

Ôn Văn qua quýt chạy một hồi thì bằng một cách kỳ tích nào đó, mùi lại ở chỗ tầng trệt.

"Không gian nơi này đã hoàn toàn hỗn loạn cả rồi..."

Cảm khái một tiếng, Ôn Văn cẩn thận tiến tới gần hướng đó.

Tới chỗ rẽ hành lang, Ôn Văn dừng lại, thò đầu nhìn vào thì thấy mười mấy y tá tụ tập lại một chỗ, ở chính giữa hình như có một người đàn ông.

Từ sau lưng xem ra thì đám y tá này đang mặc đồng phục y á có màu đỏ sậm.

"Mười mấy y tá..."

Ôn Văn quyết định tới gần xem bọn họ đang làm gì.

Vì thế anh đặt tay lên vách tường, bấu vào khe rãnh nhỏ, cả người giống như con nhện linh hoạt bò lên, tiếp cận nhóm y tá kia mà không phát ra chút âm thanh nào.

Đương nhiên, trên tay anh không có móc hay gì cả, có thể làm tới mức độ này là vì năng lực của Nhan Bích Thanh có thể khống chế cơ thể rất mạnh mẽ, vốn Ôn Văn chỉ có thể đi với bất kỳ tư thế nào ở trên đất bằng mà thôi, hiện giờ thì có thể tùy ý leo trèo ở bất kỳ nơi nào.

Anh bò tới đỉnh đầu nhóm y tá, không nhìn thấy hình ảnh mình muốn thấy, ngược lại lại thấy một màn khá là kinh khủng.

Nhóm y tá kia đang cầm chỉ may khâu tứ tung trên cơ thể Chu Hải Dương, mà ánh mắt Chu Hải Dương thì đã trống rỗng, giống như một cái xác không hồn.

Ôn Văn không khống chế tốt sức mình nên một hòn đá nhỏ đã rớt xuống mặt Chu Hải Dương, sau đó Chu Hải Dương nhìn thấy Ôn Văn.

Đầu tiên hắn lộ ra biểu cảm hoảng sợ, sau đó hướng Ôn Văn gào to: "Cầu xin anh.... mau cứu tôi, hoặc là giết tôi đi, đừng để bọn họ dằn vặt tôi nữa."

Âm thanh đó rất thảm thiết và bi thương, đây là lần đầu tiên Ôn Văn nghe thấy nhân loại phát ra âm thanh như vậy, có lẽ vì bị thương quá nặng nên âm thanh có cảm giác khàn khàn kỳ quái.

"Nhân viên hỗ trợ đều đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, rốt cuộc là dạng tuyệt vọng gì có thể khiến hắn phát ra âm thanh như thế chứ?"

Bị Chu Hải Dương ảnh hưởng, nhóm y tá đang đâm tới đâm lui trên người hắn đều ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Văn.

Nhìn bóng lưng bọn họ, Ôn Văn còn có chút ý tưởng táo bạo, nhưng khi thấy mặt rồi, tất cả những suy nghĩ đó đều biến mất sạch sẽ, thậm chí suýt chút nữa đã ói cả ra.

Trên mặt bọn họ không có da, đám y tá này đều là quái vật!

Nếu đã bị phát hiện, Ôn Văn cũng không lén lút nữa, từ trên trần nhà nhảy xuống, tỉ mỉ quan sát đám y tá kia.

Thực lực của đám y tá này chỉ mạnh hơn đám người điên kia một chút mà thôi, là trình độ mà Ôn Văn có thể tùy ý giết chết.

Nhưng Ôn Văn cũng không sơ suất, tên người điên thức ăn kia có thực lực không quá mạnh mẽ nhưng vẫn có thể gây ra phiền phức rất lớn.

Nhóm y tá nhìn thấy Ôn Văn thì liếc mắt nhìn nhau, cùng khàn khàn gầm lên, giống như đang tiến hành giao lưu với nhau vậy.

Cuối cùng, một y tá có gương mặt với lớp cơ khô quắt queo hưng phấn nhảy dựng lên, có vẻ cô ta đã giành được thắng lợi trong trận tranh luận của bọn họ.

Sau đó, tất cả y tá đồng loạt xúm tới gần Ôn Văn.

Ngón tay bọn họ sắc bén như cái dùi, có người cầm dao phẫu thuật, có người cầm kim dài.

Có điều không đợi bọn họ tới trước mặt Ôn Văn, Ôn Văn đã trực tiếp tiến tới, tay phải được bao trùm bởi găng tay Tai Ách, sau đó bạo lực đập vào đầu y tá ở trước nhất.

Quái vật y tá ngã xuống đất, không đứng lên nữa, cơ thể cô ta giống như một khối thịt khô vậy...

0.04509 sec| 2410.406 kb